cưới đi rồi tính phần 20
Thuận Thiên 20/10/2022. Bên cạnh việc mua hay đặt làm thì nếu biết cách tự làm bánh xu xê thì đám cưới của ai đó sẽ thêm phần ý nghĩa. có quấy bột khô ráo rồi gói nhân, có cách pha bột loãng đổ vào khuôn để hấp, có người dùng bột lọc đặc biệt chuyên dụng
Phần 20: Làm tình với anh ta 1.9K 60 bởi user89195753 Anh thấy cô và Cố Lục Dương nắm tay nhau đi trong khu thương mại của công ty anh. Anh vẫn thản nhiên bước tới chặn đường cô với Cố Lục Dương. "Ngoại tình như vậy em vui lắm nhỉ?" Môi anh nhếch lên cười khinh bỉ, thái độ của anh không khác gì đang chế giễu cô. + "Tôi ngoại tình?
Chúng sẽ giúp bạn che đi khuyết điểm phần eo và bụng mà vẫn phát huy được tác dụng giữ ấm hiệu quả nhất. Đừng bỏ qua cách phối đồ đẹp cho nam này nhé. Áo len và áo sơ mi + quần jeans + giày thể thao. Áo len và áo sơ mi + quần jeans + giày thể thao. 9.
Một công việc thật sự. Việc thuê khách mời đến đám cưới ngồi cho đủ chỗ đã trở nên phổ biến ở Hàn Quốc kể từ đầu những năm 2000. Từ đó trở đi, nó đã được mở rộng sang nhiều dịp tụ họp gia đình khác nhau, từ tiệc thôi nôi cho đến đám tang.
Đi đám cưới bé gái 8 tuổi bị điện giật tử vong PV. 09:57 - 21/09/2022 Năm 2020, 2021 mức sinh tăng trở lại, vượt mức sinh thay thế ở nhiều vùng. Lý do một phần do tác động của dịch Covid-19, gia đình có thời gian gần nhau hơn. Giới tính - Gia đình 20:59 - 26/09/2022
Site De Rencontre Pour Parents Solo Gratuit.
Trong một buổi tiệc thác loạn cùng công ty, Nhật tham gia vào “trò chơi Thách Thức” của đám đồng nghiệp. Sáng hôm sau, Nhật tá hỏa khi phát hiện ra cô đã lên giường với chính giám đốc của mình. Cùng lúc đó, bạn trai cũ quay trở lại và quấy nhiễu cuộc đời yên ổn của cô, đồng thời khiến cô nhận ra mình vẫn còn chút tình cảm với hắn. Không muốn dây dưa với một kẻ phụ bạc và dối trá, Nhật diễn màn kịch yêu đương với chàng giám đốc nọ. Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát khi Nhật phát hiện ra mình có thai nhưng lại không biết ai là cha đứa bé. Cuộc sống bỗng trở nên rối như tơ vò, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu? Đón đọc truyện dài kỳ Cưới đi rồi tính vào 19h00 ngày 09/03 tại mục Eva yêu. - Anh có ý gì? Nhật nhìn tấm thiệp cưới, vẻ mặt đầy cảnh giác. Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định kết hôn với cô ư, dù đã biết đứa bé không phải con của mình? Sơn kéo Nhật về phía ghế sô pha, để cô ngồi xuống ghế, còn mình thì quỳ gối trước mặt cô. Anh ngẩng lên nhìn Nhật, nét mặt và ánh mắt đều là sự chân thành. - Tôi muốn nói với em một vài chuyện. - Tôi vẫn đang nghe đây. Nhật thật sự rất cần một lời giải thích. Thật ra cô cũng biết, chuyện kéo dài đến thời điểm này, và trở nên rối ren như thế này, cũng là vì cô không đủ dứt khoát. Cô không hiểu phải như thế nào thì bọn họ mới thôi không đeo bám cô nữa. Cô chỉ có thể nói không » với họ. Cô nghĩ như vậy là đủ. Nhưng miệng thì nói không, nhưng khi Sơn xuất hiện, hay kể cả là Minh, cô cũng để yên, thậm chí còn có phần dựa dẫm. Đó hoàn toàn là sai lầm. Chính thái độ dùng dằng này khiến cho hai người đàn ông đều tưởng rằng họ có cơ hội. - Em đã đọc tin tức mới chưa ? Nhật ngớ người ra, rồi lắc đầu. Có lẽ đó không phải tin hay ho gì cho cam. - Lúc tối, một vài kẻ đã ném trứng và rác vào em. Minh đã chắn cho em. Nhật gật đầu. Thì ra đó là lý do vì sao trông anh ta thê thảm đến vậy. Anh ta hoàn toàn che chắn cho cô, khiến cô chẳng bị làm sao, và cũng chẳng hề biết gì cả. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả bọn họ đang phải chịu đựng chuyện gì đây? - Đó là lỗi của tôi. Thủy nổi cơn ghen khi biết tôi đã thích em. Tôi mắc sai lầm với cô ấy, và bây giờ em lại là người gánh chịu. - Tóm lại cô ta đã làm gì ? - Tung tin đồn em và Minh đang yêu nhau. Với một ngôi sao hot như anh ta, scandal đôi khi cũng tốt, nhưng với em thì không. Fan của anh ta, dư luận,… - Tôi biết. Tôi đã từng trải qua điều này. Họ sẽ chĩa mũi dùi về phía tôi. Nhật cắt lời Sơn. - Lần này thật sự nghiêm trọng hơn rất nhiều. Thủy đã công khai danh tính và cả hình ảnh của em. Mà thời điểm này, Minh cũng nổi tiếng hơn trước. Nhật nhíu mày. Nếu nói rằng cô không lo lắng thì đó là nói dối. Cô đã làm việc trong ngành này đủ lâu để hiểu chuyện gì sẽ xảy đến với mình. Nhưng cô vẫn không hiểu, chuyện này thì có gì liên quan đến kết hôn. - Vậy kết hôn với anh vào lúc này thì có tác dụng gì? - Có thể đánh tan nghi ngờ của mọi người. Sơn cầm lấy tay cô, bóp nhẹ bàn tay. Anh vẫn luôn muốn cô hãy tin tưởng mình. Nhưng Nhật thì chẳng thể nào tin được ai. - Anh quên là đứa bé không phải con anh ư? Nó là con của Minh. - Ai chứng minh được điều đó? Tờ giấy chứng nhận đó hoàn toàn có thể là giả. Sơn vui mừng ra mặt. Anh lấy từ trong túi áo khoác ra một bộ nhẫn, chẳng biết đã chuẩn bị từ bao giờ. Có lẽ là từ lần anh nói với cô, hãy kết hôn đi. Nhật chần chừ. Cô suy nghĩ một lúc lâu. Trốn tránh sự việc thì được bao lâu đây? Cô sẽ phải đi khắp nơi, chui nhủi và rời khỏi cuộc sống quen thuộc của mình bao lâu đây? Nhật biết rõ bỏ đi không phải là biện pháp an toàn. Muốn giải quyết vấn đề nhanh chóng thì chỉ có đối đầu với nó. - Dù cho đứa bé không phải con tôi thì đã sao? Tôi đã nói rằng sẽ yêu thương nó như con ruột của mình. Tin tôi một lần này, được không? Sơn tiếp tục khẳng định. Nhật buông một tiếng thở dài, cuối cùng cũng gật đầu. - Được rồi. Vậy thì kết hôn. Cuộc sống của cô, tự cô quyết định, nhưng cô vẫn cảm thấy mình như là đang bị ép buộc vậy. Tất cả đều bắt nguồn từ đêm đó, nếu như cô kiềm chế được bản thân mình, nếu như cô không uống say, thế thì sẽ chẳng có mớ bòng bong này. Đúng là cuộc đời, thứ gì cũng có thể xảy ra hết. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói chuyện yêu đương với ai, bây giờ lại còn kết hôn với cả sếp của mình, một cuộc hôn nhân chẳng hề có tình cảm từ hai phía. Thật nực cười. Sơn vui mừng ra mặt. Anh lấy từ trong túi áo khoác ra một bộ nhẫn, chẳng biết đã chuẩn bị từ bao giờ. Có lẽ là từ lần anh nói với cô, hãy kết hôn đi. Nhật tỏ ra ngạc nhiên. Cưới chạy bầu, trốn scandal như cô mà cũng được cầu hôn ư? - Phải đúng thủ tục chứ. Tôi không muốn em chịu bất kỳ thiệt thòi nào cả. Sơn cầm lấy tay Nhật, lồng chiếc nhẫn đơn giản màu bạc sáng bóng. Chiếc nhẫn nằm trên tay Nhật, khiến cô cảm thấy bàn tay mình trĩu xuống. Gánh nặng vô hình đè ép lên tinh thần của cô. *** Vài hôm sau đó, Sơn tất bật chuẩn bị đám cưới. Nhật vẫn đi làm như bình thường. Cô được chuyển về làm thư kí riêng của Sơn. Thông tin về đám cưới và cô dâu hoàn toàn được giữ bí mật, không một ai được biết đến. Tống là người thay Sơn chuẩn bị kế hoạch cưới, cũng thay anh đưa ra thông báo với truyền thông rằng mình sẽ kết hôn, mục đích là để làm dịu scandal của Minh. Dù sao thì một giám đốc công ty giải trí cũng khá được nhiều người chú ý đến. Chỉ có Minh là không tham gia vào bất kỳ một khâu nào. Anh ta buộc phải im lặng trước thông tin mình đã có bạn gái để bảo vệ Nhật. Điều đó khiến Thủy không hài lòng. Bằng cách nào đó, cô ta tìm được đến nhà của Minh. Minh hơi sửng sốt khi thấy Thủy đứng ngoài cửa. Anh vội kéo cô vào trong nhà. - Cô điên rồi sao? Sao cô lại làm như vậy, giờ lại còn đến đây. - Tôi chỉ đang tìm cách giúp cả hai chúng ta đạt được mục đích. Anh đừng có quên là đã hứa gì với tôi. Minh nhớ chúng, những lời hứa trong lúc nông nổi muốn giành lại Nhật mà anh đã nói với Thủy. Minh chán nản, thả mình xuống ghế sau khi để lên bàn một cốc trà hoa cúc. - Sao mà quên được. Nhưng không phải tất cả đều đã xong rồi sao? – Minh chỉ vào cốc trà – Cho cô, uống đi. Thủy không do dự, nâng trà lên uống một ngụm. Cô ta không để ý được, Minh đang nhìn theo cô ta, mắt không rời một khoảnh khắc nào. - Sao lại xong được? Chỉ cần anh lên tiếng, không phải sẽ khuấy tung dư luận hay sao? Minh thở dài, ngả đầu ra ghế, bộ dáng lười biếng và ngả ngốn. - Cô không biết gì ư? Sơn sắp kết hôn. Với Nhật. Cả hai chúng ta đều không còn cơ hội nữa rồi. Thủy nghe được tin này thì tỏ ra ngạc nhiên và khó chịu. Cô còn tưởng Sơn chỉ tung tin đồn nhảm để dìm vụ scandal của Minh xuống, không ngờ anh ta lại kết hôn thật, lại còn là với Nhật, người mà Thủy ghét vô cùng. - Sao cơ? Minh chợt che miệng, nhận ra mình lỡ lời. Anh ta im lặng một hồi lâu, không nói gì cả làm cho Thủy càng sốt sắng. Thủy ngồi xuống cạnh Minh. - Anh không ghen ư? - Ghen – Minh gật đầu. – Nhưng biết làm sao được? - Vẫn có cách. Nhưng anh phải giúp tôi. Minh chồm người dậy, ghé sát vào Thủy. Cô ta cũng ghé tai anh, thì thào vài tiếng. Minh trừng mắt nhìn cô ta. Thủy nắm lấy cổ áo của Minh, kéo ra, tháo từng chiếc cúc ra một. Minh không từ chối cô ta. Chuyện gì đến cũng sẽ phải đến. Chỉ cần Thủy có thai, cô ta có thể bám riết lấy Sơn không buông. Đó là cách duy nhất để lấy lại mọi thứ, và đưa mọi người về vị trí cũ của mình. Thủy siết chặt tay lại. Nếu như anh ta đã vô tình như vậy, thì cô cũng phải cho anh ta thấy cái giá phải trả là gì. *** Đêm trước đám cưới, Sơn bị đám bạn lôi đi nhậu một chầu theo đúng thủ tục. Anh ngồi ở quán rượu, dù đã từ chối nhưng vẫn không tránh được mà phải uống vài ly. Gần nửa đêm, buổi tiệc độc thân vẫn chưa tàn. Sơn còn đang lo lắng không biết Nhật sẽ thế nào, liệu rằng cô có bị bồn chồn hay gặp vấn đề gì về tâm lý không. Người ta hay bảo cô dâu trước ngày cưới đều có biểu hiện bất an như thế. Sơn cầm áo khoác, đứng dậy, xin phép ra về. Vừa ra đến cửa, anh đụng ngay phải Thủy. Cô ta trông có vẻ như không phải đến quán rượu để chơi hay gặp đối tác, cô ta đang đứng đợi anh. - Cô còn đến đây làm gì? - Em… Thủy ra vẻ chần chừ, vẻ mặt đầy sợ hãi và buồn thương. Sơn thầm cười khinh bỉ, không biết cô ta lại diễn trò gì đây. Sơn không muốn xem khỉ diễn xiếc, anh trực tiếp bỏ qua Thủy. Nhưng cô ta đã níu tay anh lại. - Em xin lỗi. Vì đã làm sai một vài chuyện. - Một vài ư? – Sơn cười khẩy, quay lại nhìn Thủy. - Được rồi, là nhiều chuyện. Nhưng em cũng chỉ sợ mất anh. Em không thể không có anh được. Sơn bật cười, anh chẳng nhịn được nữa khi thấy diễn xuất tệ hại của Thủy. - Cô chỉ không sống được khi thiếu tiền và địa vị thôi. - Không phải thế. Hãy nghe em một lần thôi. Rồi anh muốn làm gì cũng được. Sơn quay hẳn người lại với Thủy, vuốt thẳng áo, đứng thẳng người lên, nghiêm túc chờ đợi. - Được, cô nói đi xem nào, tôi đang đợi đây. - Em … Em có thai rồi. Là con anh. Sơn nhăn mặt, không ngờ cô ta có thể bịa chuyện đến mức độ này. - Cô nghĩ tôi sẽ tin sao? Thủy đưa ra một tờ giấy khám thai, cái thai đã được gần bốn tháng. Sơn nhìn lại Thủy một lần từ trên xuống dưới, nhưng vẫn tỏ ra không tin. - Tại sao tôi phải tin cô. Đến tình yêu còn có thể là giả, thì có vật gì hữu hình là thật được đây hả? Sơn thả tờ giấy xuống trước mặt Thủy, rồi phủi tay. - Cô đừng nghĩ có thể lừa được tôi thêm nữa. Biến đi! Sơn quay lưng bỏ đi. Thủy siết chặt tay lại. Nếu như anh ta đã vô tình như vậy, thì cô cũng phải cho anh ta thấy cái giá phải trả là gì. Anh muốn kết hôn ư? Chẳng có chuyện gì là dễ thế đâu! Rốt cuộc Thủy lợi dụng Minh để làm gì? Đứa bé mà Thủy nhắc đến là của ai? Liệu rằng đứa bé có thật sự tồn tại hay chỉ là một chiêu trò của cô như Sơn đã nói? Còn Nhật, cô đã chấp nhận kết hôn với Sơn, nhưng vẫn rủi có buông tha cho cô không? Đám cưới có thể diễn ra trọn vẹn, và dư luận có thể nào lắng xuống? Đón đọc truyện dài kỳ Cưới đi rồi tính vào 19h00 ngày 25/03 tại mục Eva yêu. Nhật vừa lo lắng, vừa hoảng sợ. Chuyện đánh nhau lại lặp lại một lần nữa, ngay trước mặt cô. Nguyên nhân cũng là vì cô.
Em chẳng phải nắng hay là tinh tú trên trời Sao bên em chẳng còn bóng tối Em là khúc hát hay quỳnh thơm ngát bên đời Khi bên em anh chẳng chơi vơi Bầu trời kia rộng lớn nhưng hôm nay em ôm vào lòng Liệu anh có cảm thấy thấy giống như em không Đại dương kia chẳng sâu như em yêu anh đâu Bên nhau qua mưa ngâu, ngày bên anh sao trôi thật mau Mẹ anh nói cưới em đi, ba nói cưới đi Yêu lâu thương nhau thế còn gì Mẹ em nói cưới anh đi, ba nói cưới đi Nhanh thôi em ơi chần chờ chi Ghét ghê ai xinh như lọ lem Nên bao nhiêu là sói muốn bắt và ăn thịt em Cứ cho anh đóng vai thợ săn Không cần phải suy nghĩ chắc chắn là em nợ anh Vậy thế nào đã là nợ thì phải có lãi trả lời Không con số cụ thể anh bắt em bên cả đời Em ơi đừng bối rối kiểu gì cũng 1 lối rồi Lời hay giờ thì nhạc mình phối thôi Bầu trời kia rộng lớn nhưng hôm nay em ôm vào lòng Liệu anh có cảm thấy thấy giống như em không Đại dương kia chẳng sâu như em yêu anh đâu Bên nhau qua mưa ngâu, ngày bên anh sao trôi thật mau Mẹ anh nói cưới em đi, ba nói cưới đi Yêu lâu thương nhau thế còn gì Mẹ em nói cưới anh đi, ba nói cưới đi Nhanh thôi em ơi chần chờ chi Chưa từng mặc váy cưới em chỉ mong đây là lần cuối Giữa triệu người lướt qua vô tình ta đã tìm thấy nhau Đã nhiều lần em sai nhưng hôm nay em chắc mình đúng Kệ đời này đổi thay, ta cùng chung hơi thở cuối cùng
Trong một buổi tiệc thác loạn cùng công ty, Nhật tham gia vào “trò chơi Thách Thức” của đám đồng nghiệp. Sáng hôm sau, Nhật tá hỏa khi phát hiện ra cô đã lên giường với chính giám đốc của mình. Cùng lúc đó, bạn trai cũ quay trở lại và quấy nhiễu cuộc đời yên ổn của cô, đồng thời khiến cô nhận ra mình vẫn còn chút tình cảm với hắn. Không muốn dây dưa với một kẻ phụ bạc và dối trá, Nhật diễn màn kịch yêu đương với chàng giám đốc nọ. Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát khi Nhật phát hiện ra mình có thai nhưng lại không biết ai là cha đứa bé. Cuộc sống bỗng trở nên rối như tơ vò, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu? Đón đọc truyện dài kỳ Cưới đi rồi tính vào 19h00 ngày 09/03 tại mục Eva yêu. Nhật ngoảnh mặt đi. Anh ta nói gì vậy chứ? Kết hôn là thế nào đây, trong khi cô không muốn có ràng buộc gì giữa tất cả bọn họ. - Tôi nói là kết hôn đi. Sơn nhắc lại một lần nữa, dõng dạc và rành mạch từng chữ một. Cô đã định chấp nhận giải pháp mà anh ta hướng cho cô, nhưng như thế này thì không thể được. Cô làm sao có thể kết hôn khi mà không có chút tình cảm nào với Sơn đây? Vì đứa bé ư? Vì một lý do không chắc chắn ư? Nếu như Nhật từ chối, chắc chắn cô sẽ bị mắng chửi, bởi trong suy nghĩ của những người xung quanh, đa phần vẫn là những kẻ cổ hủ và cố chấp, họ sẽ cho rằng cô là một người ích kỷ, không biết suy nghĩ cho con mình. Nhưng cô không thể làm thế, không thể biến mình thành một kẻ dối trá. Điều này là bất công đối với Sơn. Dù rằng đến giờ phút này, mọi suy nghĩ tiêu cực của cô về Sơn đã thay đổi. Anh ta không chỉ là một người tốt mà còn có trách nhiệm nữa. Nhưng từng đó không phải là điều kiện để đem ra đổi chác, hay để Nhật lợi dụng. Cô thậm chí còn thấy có lỗi với anh vô cùng. Vậy thì làm sao cô có thể chấp nhận yêu cầu này của anh đây? Nhật lắc đầu. - Xin lỗi. Tôi không thể. Nhật không dám nhìn vào mắt Sơn. Nếu anh không có giải pháp nào khác tốt hơn, vậy thì thôi đi. Cảm ơn anh vì đã giúp tôi. Tôi nhất định sẽ đền đáp lại cho anh. Nhật cúi đầu định rời đi. Sơn không cho phép điều đó xảy ra. Nhật chỉ mới đi được một vài bước, Sơn đã kéo cô lại. Anh đỡ lấy gáy và eo cô, cúi đầu xuống và hôn lên môi cô. Một nụ hôn cưỡng ép và níu kéo. Nhật không kịp phản ứng, cả người cứng đờ, ngay cả hộp đồ cũng làm rơi xuống đất. Không gian xung quanh như thể bị chững lại trước nụ hôn của Sơn. Anh đem tất cả tình cảm của mình dồn nén lên môi cô, muốn cô cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho cô là như thế nào, muốn cô hãy thả lỏng tâm tình và tin tưởng anh. Nhưng Nhật thì không như vậy. Cơ thể cô căng cứng. Cho đến khi cô tỉnh táo lại, dùng hết sức để đẩy anh ra nhưng không được. Nhật đánh mạnh vào lưng Sơn. Khi Sơn vừa buông tay ra thì Nhật đã tát anh. Sơn nghiêng mặt sang một bên, trên má hằn dấu tay màu đỏ trông vô cùng ngứa mắt. Hai người cãi cọ nhau khiến cho Minh và Thủy để ý. Khi Thủy chạy tới thì vừa thấy được cảnh Nhật tát Sơn. Cô ta điên tiết xông đến và vung tay lên, định tát Nhật một cái nữa. Nhật nhắm mắt và co rúm người lại. - Cô lại dám… ! Cả Minh và Sơn đều giữ lấy tay Thủy. - Cô thôi đi! – Sơn gắt lên với Thủy. - Ồ, hay thật đấy. Anh bỏ tôi để lẽo đẽo theo cô ta. Bây giờ thì sao, bị ăn tát như thế mà vẫn còn ra sức bênh vực người ta cơ à? Xem ra anh yêu người ta đến phát rồ, não cũng teo cả luôn rồi nhỉ? Thủy lên giọng mỉa mai. - Không liên quan đến anh ấy. Thủy, cô đừng quá đáng. Nhật lên tiếng. Minh quay ra nhìn cô, vẻ mặt cau có. - Em đừng nói nữa được không? Em mới là người không liên quan. Nhật ngước nhìn Minh. Anh ta lại bắt đầu nhiều chuyện. Thủy cũng chẳng vừa. Đôi bên lời qua tiếng lại khiến cho cả sảnh ầm ĩ. Thủy và Minh đứng cãi nhau ngay trước mặt cô, thi thoảng lại đã kháy Sơn một câu, móc mỉa cô một câu. Nhật cảm thấy choáng váng, đầu ong ong và mắt hoa lên. Anh ta lại bắt đầu nhiều chuyện. Thủy cũng chẳng vừa. Đôi bên lời qua tiếng lại khiến cho cả sảnh ầm ĩ. - Thôi đi! Đám người im lặng. Nhật siết chặt hai bàn tay. Cô tiến đến trước mặt Thủy. - Nếu như cô cho rằng tất cả mọi chuyện là do tôi, vậy tôi đi khỏi đây là được chứ gì? - Đúng. Đáng ra cô phải biết điều thế từ lâu rồi. – Thủy vặc lại. Nhật kiên quyết nhìn Thủy, ánh mắt của cô khiến Thủy hơi sợ sệt, nhưng cô ta vẫn nhướn cái cổ lên để chứng tỏ sự kiêu ngạo của mình. - Nếu tôi đi, cô sẽ để mọi người được yên chứ? - Tất nhiên. Thủy gật đầu. Nhật cũng gật đầu. Cô cúi xuống nhặt hết đồ của mình, bỏ vào hộp giấy, rồi nhanh chóng rời đi. Minh xoay người đuổi theo cô. Sơn cũng muốn chạy theo, nhưng Thủy đã giữ tay anh lại. Cô níu chặt lấy anh khiến anh không thể đuổi theo Nhật và Minh. Thật ra không phải là Sơn không thể, anh chỉ không biết mình có nên làm thế hay không. Nhật còn đang muốn từ chối anh. Nếu như anh còn cố đeo bám lấy Nhật, cô sẽ khó xử và mệt mỏi lắm. Mọi việc cần từ từ giải quyết theo trình tự, Sơn rất hiểu điều đó. Vậy nên anh để cho Nhật đi. Sơn vùng tay ra khỏi Thủy. Anh lấy điện thoại, nhắn tin cho một người, nhờ anh ta chút việc riêng. *** Nhật ôm thùng đồ ra đến cổng công ty thì bị Minh giữ lại. - Chờ đã. Em định đi đâu? - Không cần anh lo. Nhật nói với Minh bằng một giọng lạnh lẽo. Cô vươn tay ra và vẫy được một chiếc xe taxi. Ngay khi Nhật bám vào tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa xe thì Minh đã nắm lấy tay cô và kéo cô ra. Anh cúi người, nói với bác tài xế. - Cháu xin lỗi, cô ấy sẽ không đi chuyến xe này. - Ai bảo thế. Tôi sẽ đi. Nhật lại túm lấy tay nắm cửa. Hai người giằng co nhau ngay trước xe taxi. Bác tài xế não nề, thở dài và gắt lên. - Thế tóm lại là có đi hay không? - Không! - Có! Cả hai cùng đồng thanh hét lên. Minh lấy ra một tờ năm trăm trong túi, đưa cho bác tài xế. - Cháu trả bác, coi như phí đền bù thời gian. Nhưng cô ấy sẽ không đi xe này. Cháu cảm ơn. Bác tài xế nhíu mày, khó hiểu, nhưng vẫn cầm tiền và phóng xe đi mất hút. Nhật giận giữ quay ra nhìn Minh. - Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi? - Anh muốn em. Nhật bật cười, trên gương mặt phảng phất nét đau khổ và mỉa mai. - Muốn tôi à? Nhưng tôi có phải gái đứng đường đâu mà cứ muốn là được? - Ý anh không phải thế. - Thế thì là thế nào? Tôi không muốn nói nhiều. Anh làm ơn tha cho tôi đi được không? Anh đã là người nổi tiếng, anh muốn gì chẳng được. Đừng làm khó một người chẳng còn gì như tôi nữa. Nhật vừa nói xong, một chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt cô. Kính xe hạ xuống, Tống thò đầu ra ngoài. - Có muốn quá giang không? - Tống mở sẵn cửa xe ra. Nhật nhanh chóng chui vào trong xe và đóng sầm cửa lại. Minh vẫn đang sững sờ vì lời cầu xin của Nhật. Đến khi anh định thần lại thì Nhật đã rời đi mất rồi. Cô nói cũng đúng, không sai. Anh có tất cả mọi thứ, chỉ có cô là anh không thể có được. Tại sao anh lại trở nên hèn hạ như vậy? Minh càng nghĩ càng bực, co chân lên đạp vào tường. *** Nhật ngồi trong nhà hàng của Tống, trước mặt lại là vô vàn món ăn ngon và tốt cho sức khỏe. Tống đặc biệt chuẩn bị cho cô để bồi bổ. - Tại sao lại muốn tẩm bổ cho tôi vậy? - Trông cô xanh xao quá. Nhỡ đâu có thủy quân chụp lại hình của cô, viết bài nói rằng vì ăn đồ ăn của tôi mà cô bị như thế thì tôi phải làm sao? Tống cười cợt và buông lời đùa. Nhật bật cười, cảm thấy vui vẻ. Cô không hiểu tại sao giữa đàn ông và đàn bà không thể chỉ tổn tại mối quan hệ bạn bè như thế này thôi. Tại sao Sơn lại cứ khẳng định rằng yêu cô? Tại sao Minh lại nhất định muốn có được cô? Cô là hòm châu báu hay sao? Cô vươn tay ra và vẫy được một chiếc xe taxi. Ngay khi Nhật bám vào tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa xe thì Minh đã nắm lấy tay cô và kéo cô ra. - Đúng thế mà. – Tống lên tiếng, gắp một miếng sủi cảo nhân tôm để vào bát của Nhật. - Đúng gì cơ? - Thì cô chính là hòm châu báu đó. Nhật ngớ người ra. Thì ra cô đã quá chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà tự lẩm bẩm chúng thành lời, thành tiếng. - Sao tôi lại là châu báu được? Tôi cùng lắm chỉ là thứ bỏ đi. Ai cũng muốn vứt bỏ tôi. - Đừng nghĩ thế. Bất kỳ ai sinh ra trên đời này đều quý giá cả. Hơn nữa, có tôi không bỏ cô. Còn có Sơn… Tống lỡ lời nhắc đến một cái tên quen thuộc. Nhật nheo mắt nhìn anh ta, nghi hoặc hỏi. - Anh biết Sơn ư? - À thì,… giám đốc công ty hot như thế, sao mà không biết được. Tôi còn biết anh ta vừa ký hợp đồng được với Minh, ngôi sao toàn cầu đấy! Tống vội vàng lấp liếm lỗi sai của mình. Nhật thở dài. Cô đã chọc miếng sủi cảo nát bấy trong bát rồi mà vẫn chẳng muốn ăn. - Cô gặp phải chuyện gì sao? - Ừ. Khó nói lắm. Cũng dài dòng nữa. - Kể đi, tôi nghe. Nhật bắt đầu ăn vài món trên bàn. Trước sự tốt bụng đầy bất ngờ, và cũng đáng ngờ của Tống, Nhật có cảm giác muốn ăn hơn. Dường như là vì cô cảm thấy an tâm khi ở đây, Tống không thể làm hại cô, cũng không thể gây rắc rối cho cô. Nhật từ tốn ăn, và kể mọi chuyện từ đầu đến cuối. - Tôi có nên rời đi không? - Nếu như cô cảm thấy đó là việc nên làm. Tống mím môi. Anh tỏ vẻ chân thành hết sức có thể. Tim Nhật chùng xuống. Đúng là cô nên rời đi. - Cảm ơn anh. Vì đã chịu nghe tôi nói. Có lẽ tôi sẽ đi thật. Tiếc là từ nay không được thử món anh nấu nữa rồi. - Nếu gặp khó khăn gì, cô có thể gọi cho tôi. Nhật gật đầu. Tống quả thực là một người tốt. Nhật hay bán tín bán nghi về con người, sau khi trải qua những cú lừa và những lần bị bỏ lại phía sau. Thế nhưng hiện tại, cô nghĩ rằng, không cần biết đối phương nghĩ gì, làm gì, chỉ cần họ nguyện ý đối tốt với mình, cho dù đó là giả thì cũng không phải điều xấu. *** Thủy bước vào phòng làm việc của Sơn, chẳng thèm gõ cửa. Sao cô vào được đây? – Sơn hơi bực bội. Rõ ràng anh đã dặn nhân viên lễ tân không được cho cô ta vào cơ mà. - Tôi có cách của tôi. Thủy quăng lên bàn một bộ hồ sơ xét nghiệm của bệnh viện. Đó là kết quả kiểm tra ADN của đứa con trong bụng Nhật. Chẳng biết cô ta lấy được ở đâu. - Anh xem đi. Rồi tự mà quyết định. Sơn hồi hộp. Anh đã nói rằng sẽ chấp nhận đứa bé dù nó có phải con anh hay không, vì anh yêu Nhật. Nhưng trong thâm tâm anh vẫn muốn tin nó là con của mình. Như thế thì có thể chứng minh được điều gì đây? Rằng Nhật cũng có chút tình cảm với anh ư? Trái với mong đợi của Sơn, bảng kết quả ghi đứa bé không cùng huyết thống với anh. Sơn có chút thất vọng. Anh siết chặt bàn tay lại, không muốn để Thủy thấy sự thất vọng này. Nhật sẽ thật sự rời đi, biến mất khỏi cuộc đời của những người còn lại? Liệu Minh và Sơn có chấp nhận chuyện này, giống như lần trước, buông tha cho Nhật? Còn Sơn, sau khi biết đứa bé không phải con mình, anh sẽ làm gì? Có đúng là anh muốn kết hôn và chăm sóc cho Nhật chỉ là vì trách nhiệm? Đón đọc truyện dài kỳ Cưới đi rồi tính vào 19h00 ngày 21/03 tại mục Eva yêu. Nhật nghe xong, cảm giác khó chịu càng dâng lên đến cổ. Anh ta thật biết khiến người khác phát điên...
Nhật ngoảnh mặt né tránh, nhưng không thể né được. Đôi môi của Sơn gắt gao cắn lấy môi cô, vừa khiến cô đau đớn, vừa khiến cô cảm thấy chân thật. Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng tập của trái tim anh trong lồng ngực. Nhớ lại những lời mà cô đã nói với anh, lý do vì sao cô từ chối, không dám thừa nhận tình cảm này, là bởi vì cô sợ điều này sẽ xảy ra. Lúc đó, cô đã tính toán sẵn đường đi nước bước cho mình. Nếu như là con của người khác, vậy thì cô sẽ rời khỏi đây, mà không có bất kỳ lưu luyến ngồi xuống ghế sô pha. Kết quả ngoài dự đoán của cô, nghĩa là cô cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nhà của Sơn nữa. Nhưng tại sao cô lại không muốn phải ra đi, là vì không cam tâm, hay là cảm thấy uất ức, hay là vì cô đã thật sự yêu anh? Nhưng đến giờ, khi điều đó đã thật sự xảy ra với mình, cô nhận ra tự lừa dối bản thân chỉ có tác dụng ở mặt lý trí, còn về tình cảm, nó chẳng thể ảnh hưởng gì. Nhật thở dài. Cô gục đầu xuống mặt ghế. - Bỏ chạy lần nữa ư? Điều đó có phải là tốt nhất cho tất cả mọi người không? Nhật thầm hiểu rằng câu trả lời là không. Việc cô bỏ chạy bây giờ chỉ khiến cho tất cả rối lên. Rồi cả Sơn, Minh và Tống đều sẽ bỏ công bỏ việc đi tìm cô, còn Thủy sẽ ở lại và hưởng lợi từ sự hèn nhát này của cô. Cô phải làm gì đó, chứ không phải bỏ đi, hay là im lặng. Nhật mở điện thoại ra, gọi cho Sơn. *** Bà Liên bước vào quán café. Thủy đã ngồi chờ sẵn ở đó. Ngay sau khi biết được Nhật không mang thai cháu bà, bà đã gọi điện và tìm gặp Thủy. Thủy nhìn thấy bà Liên thì mừng thầm. Cô ta đã chuẩn bị một vài thứ. Muốn có được Sơn thì phải nhanh tay, bởi cô ta thừa hiểu rằng cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra. Chỉ cần nắm được tất cả trong tay trước khi mọi chuyện bị bại lộ, thì cô chẳng cần sợ gì nữa. Mà bà Liên, hiện tại đang là một quân cờ vô cùng có lợi. - Bác muốn gặp cháu… là vì có chuyện gì vậy? Thủy giả vờ ủ rũ. Nếu cô ta đi làm diễn viên, chắc hẳn cũng sẽ trở thành diễn viên chuyên nghiệp. Bà Liên lo lắng ngồi xuống ghế, cầm lấy tay cô. - Sao sắc mặt con kém vậy? Tay cũng lạnh ngắt thế này. Thủy thầm cười. Tất cả đương nghiên là để trình diễn cho bà xem rồi. Bà Liên thậm chí còn thay đổi xưng hô với cô ta, chứng tỏ bà đã hoàn toàn tin tưởng cô. - Chắc con vẫn chưa khỏi hẳn. Từ lần trước… Thủy nhắc lại chuyện cô suýt sảy thai, một lần nữa đay nghiến lại nỗi sợ và sự lo lắng của bà Liên. - Đừng nhắc đến con bé đó. Chuyện đó bác sẽ lo. Con không cần để ý tới những chuyện như vậy. - Ý bác là? - Cái thai không phải của Sơn. Thật là đồ lừa đảo vô liêm sỉ. – Bà Liên tức giận nói. – Con yên tâm, bác sẽ đuổi nó đi thật xa khỏi đây để nó không làm phiền đến con nữa. Thủy rầu rĩ, thở dài như thể bất ngờ lắm dù chính cô là người đã làm ra chuyện này. - Nhưng anh Sơn yêu cô ta. Kể cả có đuổi cô ta đi, con cũng chẳng thể bước vào trái tim anh ấy được nữa. Video đang HOT Thủy vừa nói, vừa liếc nhìn bà Liên. Vẻ mặt bà thoáng chút bối rối, rồi ngay lập tức lại trở nên cương quyết. Bà cầm lấy tay Thủy. - Bác sẽ đứng ra làm chủ cho con. Chúng ta chỉ cần đăng ký kết hôn, tổ chức một hôn lễ. Như vậy con có thể đường đường chính chính làm vợ nó. - Nhưng mà… – Thủy vẫn tỏ ra lấn cấn, không yên tâm. - Không nhưng gì nữa. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Ở cùng nhau một thời gian, con lại có con của nó, con còn sợ nó không quay lại với con sao? Thủy ngoài mặt thì gượng cười nhưng trong lòng thì đã sớm bay lên chín tầng mây. ADVERTISEMENT Sơn ôm chặt lấy Nhật, giữ cổ tay cô, vừa cúi đầu hôn xuống, vừa đẩy cô vào sát phía tường. *** Sau khi gọi điện cho Sơn, Nhật đã đến thẳng công ty để gặp anh. Sơn cảm thấy hơi bồn chồn và lo lắng. Trước vẻ nghiêm túc của cô, anh đoán là có chuyện gì đó không hay ho cho lắm. Anh biết là cô vẫn luôn không tin tưởng anh. Có thể là lần này cô lại có ý định bỏ đi. Nhật đứng trước cửa phòng làm viêc, trên tay cô là tập hồ sơ xét nghiệm. Sơn thầm thở dài. Chắc chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra. Nhật bước đến gần anh. Cô để phiếu xét nghiệm lên bàn. - Đây là có ý gì? - Anh cứ xem đi đã. Sơn cầm phiếu xét nghiệm lên xem. Trái với phản ứng của Nhật, Sơn không hề có tí biến chuyển cảm xúc nào, không bàng hoàng cũng không ngạc nhiên. Anh chỉ cau mày, ngẩng lên nhìn cô. - Thì sao? Em muốn nói gì với anh? Sơn tỏ ra hơi bực bội vì có lẽ cô đã quên sạch những điều anh nói, rằng anh chẳng ngại nếu không phải con anh. Dù gì thì anh cũng sẽ yêu thương và không từ bỏ nó. - Em chỉ muốn nói là, anh không cần phải chịu trách nhiệm cho việc mà anh không làm. Sơn đứng bật dậy. - Em lại định chối bỏ điều gì? Em đừng quên, hôm đó chúng ta đã thật sự ngủ với nhau. - Nhưng không phải con anh. Sơn tức giận. Nói mãi mà sao cô vẫn không chịu hiểu vậy chứ? Anh quyết định dùng hành động của mình để chứng minh một lần nữa. Sơn ôm chặt lấy Nhật, giữ cổ tay cô, vừa cúi đầu hôn xuống, vừa đẩy cô vào sát phía tường. Nhật ngoảnh mặt né tránh, nhưng không thể né được. Đôi môi của Sơn gắt gao cắn lấy môi cô, vừa khiến cô đau đớn, vừa khiến cô cảm thấy chân thật. Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng tập của trái tim anh trong lồng ngực. Mãi cho đến khi Nhật gần như nghẹt thở, Sơn mới buông cô ra. - Anh nhắc lại một lần nữa, anh muốn ở bên em, vì anh yêu em, không phải vì là con anh. Nhật bần thần, không trả lời được gì. - Tin anh. Cả hai cứ đứng như vậy. Sơn nhìn thẳng vào mắt cô, không cho cô một cơ hội nào trốn thoát. Nhật cuối cùng cũng phải đầu hàng. Cô gục đầu vào ngực anh. Sơn cảm thấy như cô vừa thử anh một bàn chứ chẳng phải có ý định rời đi. Có lẽ từ giờ cô sẽ không đòi bỏ chạy nữa. *** Thủy vừa ra khỏi quán cafe, mới đi đến góc khuất thì đã bị ai đó nắm tay, kéo lại. Thủy giật mình, chưa kịp hét lên thì đã bị một bàn tay bịt lấy miệng. - Là tôi! Giọng của Minh vang lên. Anh ta kéo cô vào một góc. Thủy vung tay, đẩy Minh ra. - Anh định làm gì? Minh nhíu mày, hằn học nói với cô. - Cô dừng lại đi. Hãy để mọi chuyện kết thúc đi. - Tại sao? Chuyện gì phải kết thúc cơ? Thủy cúi xuống nhìn bụng mình, rồi lắc đầu. - Tôi phải đấu tranh cho mình chứ. này, không phải con của Sơn. Nó là của anh đó. Anh nên biết điều mà im lặng đi. - Tôi biết là cô không hề có thai. Thủy cười khẩy. Xem ra anh ta cũng khá là thông minh. Nhưng đến nước này thì chẳng ai làm gì được cô nữa, cô không sợ. Thủy ngẩng mặt lên, nhếch mép, tỏ vẻ khinh bỉ. - Thì sao? Anh có bằng chứng gì không? Minh lấy ra một gói thuốc, giơ lên trước mặt cô. - Cái này, cô có thấy quen không? Thủy giật mình, mặt biến sắc. Sao anh ta có được nó? Tối đó cô đã vứt nó vào thùng rác rồi cơ mà! Sơn đưa tay lên miệng, suỵt một cái, ra dấu im lặng. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô. *** Sơn đưa Nhật đi ăn tối. Cả hai người không ai nói với ai câu nào, nhưng vẫn ngầm xác nhận mối quan hệ mới này. Người yêu? Người thương? Chẳng có tên gọi nào là chính xác cả. Cả hai biết rằng họ cần đối phương, và cần tình yêu của đối phương. Sơn nắm tay Nhật, cùng đi bộ trong khuôn viên của tòa nhà chung cư. Bàn tay ấm nóng của anh bao quanh tay cô, khiến cô cảm thấy an tâm. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm qua, cô nhận ra mình không cần phải gồng người lên nữa. Cô có thể thất bại nhiều lần trong chuyện tình cảm, nhưng không được phép mất đi niềm tin. Sơn đã dạy cho cô điều đó. - Mẹ của anh cũng biết rồi. Sơn hít sâu một hơi. Mặc dù vấn đề khá nan giải, nhưng không sao. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết thôi. - Ừ. Anh sẽ giải thích với mẹ. - Anh đã nghĩ ra sẽ làm gì chưa? Thật sự, em không có cách nào… - Anh đã nói là hãy giao cho anh đi mà. Sơn dừng bước. Anh cầm hai tay của Nhật, kéo lên và đặt vào đó một nụ hôn nhẹ. Ánh nhìn của Sơn khiến cho Nhật hơi lạnh sống lưng. Dường như anh chuẩn bị làm gì đó, một việc sẽ khiến cô hạnh phúc đến đồng thời sẽ khiến cô không còn đường lui. - Anh… Sơn đưa tay lên miệng, suỵt một cái, ra dấu im lặng. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô. Ai cũng biết, đó là cầu hôn. Sơn lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ từ trong túi quần. Sau rất nhiều lần bị Nhật từ chối, anh hiểu là vì cô không an tâm. Anh đã vắt có để nghĩ ra cách gì đó có thể giúp cô bớt lo lắng, và cầu hôn có lẽ là phương pháp nhanh nhất. Nhật xúc động đến mức chẳng thể nói được gì. Sơn mở cái hộp nhung ra, cầm chiếc nhẫn và nâng tay cô lên. - Em có đồng ý kết hôn với anh không? Lời nói đơn giản, nhưng lại khiến cho trái tim Nhật nhảy loạn lên. Cô không nói được gì, nước mắt trào ra, gật đầu. Khi Sơn sắp sửa lồng được nhẫn vào tay Nhật, thì ai đó đã xuất hiện, cướp lấy chiếc nhẫn trên tay họ. Cả hai sửng sốt khi thấy bà Liên đứng đó, vẻ mặt giận dữ vô cùng. Bà thẳng tay ném chiếc nhẫn ra xa. Theo Cưới đi rồi tính Phần 19 Nhật khẽ buông ra một tiếng thở dài. Ngay cả tiểu sử của cô, anh ta cũng biết chẳng sót một chữ. Có lẽ là vì Sơn, người đàn ông luôn muốn thấu hiểu cô từng tí một. Mấy ngày liền, Nhật chỉ có thể quanh quẩn ở nhà của Tống. Sơn thường xuyên tới để chăm sóc cho cô. Nhật không thể...
cưới đi rồi tính phần 20